Suốt thời gian bảy ngày đầu tiên khi thành đạo, Đức Phật ngồi tĩnh lặng dưới tàng cây Bồ Đề để chứng nghiệm Hạnh Phúc Giải Thoái. Trong đêm cuối tuần, Ngài xuất thiền và suy niệm về Thập Nhị Nhân Duyên.
Ngài suy niệm theo chiều xuôi như sau: “Khi có cái này (nguyên nhân), thì cái này (hậu quả) có. Với sự phát sanh của cái này (nhân), cái này (quả) phát sanh.” [1, tr. 63].
Khoản canh giữa trong đêm, Đức Phật suy niệm về Thập Nhị Nhân Duyên theo chiều ngược lại như sau: “Khi nguyên nhân này không còn thì hậu quả này cũng không còn. Với sự chấm dứt của nhân này, quả này cũng chấm dứt” [1, tr. 65].
==
[1] Narada Maha Thera (Phạm Kim Khánh dịch). (2016). Đức Phật và Phật pháp. TPHCM: NXB Tôn Giáo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét