Bàn về sự quán hơi thở, Sư Minh Niệm cho rằng: “Hãy chú tâm vào sự phình xẹp của bụng: hơi thở đi vào bụng sẽ tự động phình lên, hơi thở đi ra bụng sẽ tự động xẹp xuống. Cách thở này thường phù hợp với một số ít người, nó làm cho ta dễ hồi hộp vì phải rượt đuổi theo nó. Vả lại, cách theo dõi này sẽ không làm cho ta cảm nhận được hơi thở một cách trực tiếp. Hầu hết các vị hành thiền thường chú tâm vào chóp mũi, ngay vành trong của mũi hoặc ngay phía môi trên. Điều này còn tùy thuộc vào chiếc mũi của mỗi người [ví như mũi hếch thì khó nhận diện]. Hãy hít vào một hơi cho thật dài và sâu, rồi nghi nhận không khí bên ngoài đi vào. Cố gắng cảm nhận xem nó chạm vào phần nào của chiếc mũi rõ ràng nhất. Đó chính là điểm cần nghi nhớ để quán sát hơi thở khi ta để nó thở tự nhiên trở lại hay trong những lần tập sau. Nhờ vậy, tâm ta đỡ chạy lung tung để tìm kiếm hơi thở” [1, tr. 386-387].
Huân Phong, 19/3/2020
---
[1] Minh Niệm (2012), Hiểu về trái tim, NXB Trẻ, TPHCM.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét